SUY NGẪM VỀ ĐỜI NGƯỜI

 

SUY NGẪM VỀ ĐỜI NGƯỜI




Ở tuổi 15, con người ta lo sợ những kì kiểm tra bị điểm kém, về nhà sợ bị bố mẹ mắng, đến lớp sợ bị thầy cô giáo chê...

Ở tuổi 20, con người ta lo sợ những lần lỡ chi tiền tiêu xài quá tay mà không dám kể cho bố mẹ nghe, đành phải ăn tạm mì gói ngày qua ngày và chỉ dám than thở với đứa bạn thân...

Ở tuổi 25, con người ta lo sợ những khi mình phải chịu cảnh cô đơn, sợ cả những lần nghe câu chuyện thành đạt của những người bạn cùng trang lứa bỗng một ngày mua được xe hơi hay được thăng chức...

Ở tuổi 30, con người ta lo sợ khi mình kiếm tiền không đủ để lo cho con cái mỗi tháng, nào tiền ăn học, nào tiền mua sữa, tiền cho con học một môn năng khiếu cho bằng bạn bằng bè...

Rồi đến tuổi 35 hay 45, con người ta lo sợ có thể bất cứ lúc nào mình sẽ bị cho nghỉ việc vì sức cống hiến không bằng những người trẻ, lo sợ những đứa con bé bỏng của mình liệu có thể bước vào đời mà không sợ hãi không, lo sợ thời gian trôi qua khiến bản thân mình ngày một không còn tươi trẻ như hiện tại...

Dường như, con người ta càng thêm 1 tuổi lại càng thêm nhiều nỗi sợ. Những nỗi sợ ấy cứ mỗi năm lại chồng chất lên nhau, đầy ứ trong tâm hồn. Điều kì lạ là càng lớn tuổi, người ta càng giấu kĩ những nỗi sợ ấy vào trong, không muốn người khác phát hiện ra là mình nhỏ bé đến thế.

Những nỗi sợ chẳng vơi dần theo năm tháng mà cứ thế tăng nhiều lên bởi càng biết nhiều về cuộc đời, con người ta lại càng không chắc chắn những năm mình đã sống liệu có ổn không. Những tưởng công việc, gia đình, cuộc sống mọi thứ ngày càng vươn tới trên đỉnh cao, đâu có ai ngờ ẩn sâu trong đó là một mối tơ vò.